Chóng mặt trong ngày không em
Vợ được cử đi đào tạo nghiệp vụ ở tỉnh một tuần, chồng cũng vui không kém gì vợ. Gì chứ việc này chồng ủng hộ cả hai tay. Vậy mà, vợ mới đi ngày đầu tiên, chồng đã “nếm mùi” cay đắng của cảnh “gà trống nuôi con”.
Hết 8 tiếng ở cơ quan tạm quên vai trò “ông già làm nội trợ”, chồng phải ba chân bốn cẳng đến trường đón con. Luồn lách đủ kiểu để không bị kẹt xe vậy mà đến nơi vẫn bị hai cục cưng càm ràm “sao bố đến trễ vậy?” Về nhà, chưa kịp thay đồ bọn trẻ đã than đói bụng. Chồng để nguyên bộ đồ công sở đi bắc nồi cơm, hâm lại nồi thịt kho tàu vợ kho sẵn để trong tủ lạnh, nấu thêm nồi canh là xong. Nghe dễ dàng vậy mà khi ăn mới thấy nấu mỗi nồi canh cũng chẳng hề đơn giản. Thằng bé cứ bảo sao rau bố nấu vàng khè, không xanh như rau mẹ nấu, thằng lớn thì khịt mũi hỏi “sao canh bố nấu có mùi kỳ kỳ?”.
Ảnh minh họa.
Mãi nó mới phát hiện bố quên bỏ hành và tiêu, những chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại khiến tô canh hấp dẫn hơn. Chồng bảo “canh nào chả là canh” nhưng nó khăng khăng “canh mẹ nấu ngon hơn bố!”
Đã vậy, hò hét lẫn hăm doạ đủ kiểu tụi nhỏ mới chịu ăn nhanh cho. Vậy mà mọi ngày nghe vợ ra rả nhắc con ăn cơm, mình cứ bảo vợ việc gì phải càm ràm bọn trẻ suốt. Đứng rửa chén mà chồng tự nhắc mình không được quên giặt đồ nếu không muốn biến mấy bộ đồ thành… yaourt!
Lúc dạy con học mới gay go. Thằng lớn học bài, chốc chốc lại hỏi bố. Mấy bài toán lớp 6 làm chồng toát mồ hôi hột, người lớn mà còn có cảm giác bị đánh đố huống gì bọn trẻ. Vật vã một hồi cũng xong, nhưng cảm giác nuối tiếc khi không được nằm khểnh xem ti vi hay đọc báo như mọi khi cũng không bằng khi nghe cậu quý tử kết luận lúc gấp sách vở lại: “Mẹ giải bài còn nhanh hơn bố!”
Chợt nghĩ sao nể vợ quá chừng, bao nhiêu việc lớn nhỏ trong ngoài vô tay vợ đều trơn tru, đâu ra đó, còn chồng, họa có ba đầu sáu tay mới cáng đáng hết. Vậy mà trước giờ chồng chỉ biết nộp đủ lương là xem như xong trách nhiệm, để mặc vợ chạy đua mỗi ngày với vô số việc có tên lẫn không tên. Nhưng mới nghĩ đến việc chia sẻ việc nhà với vợ để lấy lại hình ảnh người cha thân yêu trong mắt bọn trẻ, chồng đã thấy rùng mình! Mới có mấy ngày không em mà chồng đã muốn chóng mặt rồi.
Về mau nhé, vợ ơi!
Bí quyết giản đơn của một người phụ nữ hạnh phúc
(Tuanhfamily)Chị hạnh phúc vì chị chính là người đem lại hạnh phúc cho bản thân mình, chứ không phải trông chờ bất kì một người nào khác mang lại cho chị, kể cả là chồng.
Nhưng thực ra, chị chẳng có bồ nhí nào để “đổi gió”, còn nói chị đang hạnh phúc, chị sẵn sàng gật đầu, đúng, chị đang cảm thấy rất hạnh phúc! Chị có người chồng đạo đức, yêu vợ thương con, và chị hạnh phúc? Chị có những đứa con ngoan, học giỏi, và chị hạnh phúc? Cũng chỉ là 1 phần, quan trọng, chị hạnh phúc vì chị luôn chăm sóc và yêu thương bản thân mình. Chị hạnh phúc vì chị chính là người đem lại hạnh phúc cho bản thân mình, chứ không phải trông chờ bất kì một người nào khác mang lại cho chị, kể cả là chồng. Đó cũng là bí quyết của một người phụ nữ hạnh phúc như chị!
Chị về nhà với tâm trạng thoải mái hơn hẳn, thấy mọi thứ xung quanh lấp lánh hơn nhiều. Chị nhận ra, ai cũng đều cần những phút giây “làm mới bản thân” như vậy, nhất là phụ nữ, mà nhiều khi vì bận rộn, lo toan của cuộc sống hôn nhân, họ cố tình quên đi nhu cầu ấy của bản thân. Khi người phụ nữ thoải mái, sảng khoái và vui vẻ vì được chăm sóc đủ nhu cầu cá nhân của mình, thì họ sẽ chủ động cho, chủ động yêu thương theo một cách mới và dần dần sẽ được đáp lại.
Vợ chồng trẻ và muôn nẻo vượt khó làm giàu từ hai bàn tay trắng
(Tuanhfamily)Họ là những cặp vợ chồng trẻ từng có một quãng thời gian chật vật trước không ít khó khăn trong cuộc sống, để rồi với sự đồng cảm và sẻ chia, nỗ lực của họ đã được đền đáp bằng kết quả đáng ghi nhận.
Đôi vợ chồng cùng tuổi Nguyễn Hồng Nhung và Phạm Văn Sáng (Tây Hồ, HN) là một đại diện tiêu biểu của các cặp vợ chồng gặt hái thành công từ xuất phát điểm là hai bàn tay trắng. Sáng quê ở Nam Định, gia đình làm thuần nông. Nhung là con gái Hà Nội, gia đình buôn bán nhỏ. Cả hai bên nội ngoại của vợ chồng Nhung – Sáng đều có kinh tế bình thường. Khi mới kết hôn, cuộc sống của hai vợ chồng tương đối khó khăn: chồng là nhân viên kỹ thuật còn vợ là nhân viên kinh doanh quảng cáo, nhà đi thuê và đồng lương khá eo hẹp.
2 năm trời, Sáng và Nhung sống trong căn hộ nhỏ 20m2 với giá tiền thuê 1,5 triệu đồng/tháng. Cuộc sống đã khó khăn lại càng thêm khó khăn khi Nhung sinh con đầu lòng. Với mức thu nhập vài triệu thời gian đó, vợ chồng chỉ đủ hòm hòm chi tiêu cho cuộc sống. Chưa kể những lúc con ốm đau cũng rất khó khăn.
Lấy nhau được 3 tháng, vì nhận thấy cuộc sống khó khăn nên Sáng đã có ý định chuyển sang một lĩnh vực khác và làm kinh doanh. “Nghĩ là quyết nên anh xã xin nghỉ ở công ty máy tính cũ và bắt tay ngay vào công cuộc tìm kiếm cơ hội cho bản thân. Sau 1 tuần ngâm cứu, anh xã quyết định xin vào làm nhân viên kinh doanh của một công ty về đèn Led (sản phẩm đèn được ưa chuộng hiện nay) với mức lương 500 nghìn đồng/tháng. Vì cũng là dân kinh doanh nên thời gian này, 2 vợ chồng thường xuyên chia sẻ được với nhau về công việc. 6 tháng làm ở công ty về đèn Led, mình và anh xã quyết định thử sức ra mở công ty riêng”, Nhung chia sẻ về quyết định mở công ty riêng.
Vợ chồng Sáng - Nhung bắt đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Năm 2007, Nhung và Sáng đã nhặt nhạnh tất cả vốn liếng trong nhà là 20 triệu đồng, cùng với 60 triệu tiền vay mượn, hai vợ chồng bắt đầu sự nghiệp riêng. Thời gian đầu cũng gặp phải nhiều khó khăn chung của thị trường đèn Led đang đối mặt. Do đó, doanh thu của công ty mình cũng không nằm ngoài quy luật đó. Để khắc phục những khó khăn, có những thời điểm, 2 vợ chồng phải lăn lộn với thị trường để kiếm từng hợp đồng, cạnh tranh với các đối tác khác về giá, về chất lượng.
Vợ chồng đồng thuận kinh doanh, cùng vượt qua nhiều khó khăn nên chỉ sau 3 tháng khi mở công ty, cả hai đã trả được số nợ vay 40 triệu. Cứ thế, nhờ có doanh thu kinh doanh mang lại, đến cuối năm 2010, cặp đôi cùng tuổi 33 này đã mua được căn nhà đầu tiên với số tiền hơn 1 tỷ đồng. Từ đây, chấm dứt những ngày tháng phải trả tiền thuê nhà hàng tháng. Tiếp tục kinh doanh hiệu quả nên đến năm 2010, Nhung - Sáng đã mua một chiếc bốn bánh với giá gần 1 tỷ đồng để tiện cho việc đi lại. Từ đó đến nay, 2 vợ chồng trẻ này cũng mua thêm được vài mảnh đất nhỏ ở Hà Nội và quanh Hà Nội.
Chia sẻ về bí quyết thành công của mình, Nhung cho biết: “Mình không biết các cặp vợ chồng cùng kinh doanh khác khi gặp áp lực công việc sẽ làm gì, còn vợ chồng mình, những lúc mệt mỏi trong công việc hay đối diện với các áp lực khác thì đầu tiên là hai đứa phải làm mới chính mình. Sau đó, vợ chồng sẽ chia sẻ, động viên nhau ngay chính trong thời gian nghỉ ngơi ấy để lấy lại tinh thần. Và điều quan trọng hơn mà vợ chồng mình có những đứa con thân yêu. Mỗi lần nhìn chúng là cả hai vợ chồng đều tan hết mệt mỏi, là động lực lớn nhất để vợ chồng cùng vượt qua mọi khó khăn”.
8 năm đồng cam cộng khổ mua căn hộ 3 tỷ
Chung xuất phát điểm như gia đình Sáng – Nhung, vợ chồng Giang – Cường (Thanh Trì – HN) cũng có một chặng đường lập nghiệp khá gian nan trước khi đạt được những thành công đáng ghi nhận như hiện nay sau 8 năm kết hôn.
Khi mới kết hôn, cả 2 vợ chồng đều mới ra trường và đi làm. Cường học tiếng Trung nên làm việc cho một công ty du lịch. Còn Giang tốt nghiệp trường Dược nên đi làm cho Công ty dược phẩm Traphaco.
Cuộc sống của vợ chồng trẻ này những ngày đầu hôn nhân cũng chỉ gọi là tạm ổn so với bấy giờ: “Lương chồng mình năm 2006 được khoảng 3,5 - 4 triệu. Còn lương của mình thì chỉ được khoảng 4 triệu. Thêm các khoản thu nhập linh tinh thì tổng thu nhập của vợ chồng khoảng chục triệu/tháng” - người vợ trẻ này tâm sự.
Năm 2007, Giang cũng vừa đi làm vừa cố gắng mở trung tâm năng khiếu kinh doanh thêm. Song công việc về sau cũng gặp nhiều khó khăn. Trong khi, vợ chồng trẻ phải đối mặt với bao khoản chi tiêu hàng ngày. Đã có lúc họ đều nghĩ cần phải làm khác đi. Nhưng lúc ấy, Giang cũng chưa biết phải làm gì và làm như thế nào, vốn liếng ở đâu ra… Vợ chồng trẻ này cứ loay hoay với kế hoạch kinh doanh và tạm sống như vậy cho đến ngày bé Bông - con gái lớn của họ chào đời. Và ngay chính trong thời gian ở cữ này, Giang đã quyết bắt đầu tạo dựng một cuộc sống mới.
Giang kể về cơ duyên lập nghiệp của mình: “Ngày bé Bông chào đời được ít lâu, đúng hôm mình vẫn còn ở cữ thì cô giáo mình đến chơi với 2 mẹ con rồi tặng cho mình một lọ mỹ phẩm. Mình là người cực thận trọng với mỹ phẩm nhưng khi được cô giáo cho nên mình tin tưởng dùng. Khi dùng, mình nhận thấy sản phẩm tốt nên đã nảy ra ý định kinh doanh sản phẩm".
Đến nay, hai vợ chồng đã có thể mua được một căn hộ hơn 3 tỷ đồng.
Mấy tháng nghỉ sinh ở nhà chăm con nhiều thời gian rảnh rỗi, người phụ nữ này đã thử đưa sản phẩm lên chia sẻ và giới thiệu cho nhiều mẹ trên các trang diễn đàn biết. Sau đó, Giang quyết định bắt đầu thử bán online. Thời gian đầu bán mỹ phẩm không ai mua vì khách hàng không tin tưởng. Song càng khó khăn, Giang càng làm cho bằng được. Khách hàng không mua thì Giang tặng lại cho khách dùng thử. Sau dần dần, chính Giang cũng không ngờ mọi người đón nhận nhiều đến vậy. Bởi sau khi dùng xong, khách hàng đặt mua của Giang rất nhiều.
Thấy sản phẩm có thể kinh doanh, Giang quyết đầu tư 10 triệu tiền tiết kiệm lúc sinh để bắt đầu làm. Khi ấy, chồng Giang vẫn đi làm thuê, còn Giang được cô giáo giúp đỡ về mặt sản phẩm.
Sau khi hết thời gian nghỉ sinh, Giang quyết xin nghỉ hẳn làm để đầu tư vào công việc kinh doanh. Thời gian đầu, biết Giang có ý định nghỉ làm ở nhà để kinh doanh, Giang bị bố mẹ hai bên gia đình phải đối kịch liệt. Lúc ấy, Giang nhiều lúc cũng muốn từ bỏ công việc này để tiếp tục đi làm. Nhưng rồi suy đi tính lại, Giang vẫn quyết làm theo ý mình.
Gần 7 năm nỗ lực kinh doanh với số vốn ban đầu chỉ 10 triệu đồng, đến nay Giang đã có trong tay 8 cộng sự và ngày càng tạo lòng tin với khách hàng. Thu nhập hàng tháng của Giang cũng đạt khoảng gần 200 triệu/tháng.
Mới đây, vợ chồng trẻ này đã mua 1 căn hộ chung cư có diện tích 130m2 với giá hơn 3 tỉ ở đường Lê Văn Lương kéo dài. Tuy vẫn còn phải vay mượn gần 1 nửa số tiền nhưng đó cũng là một bước tiến bao vui buồn và nỗ lực cố gắng của vợ chồng trẻ này. Chia sẻ về những gì đạt được, vợ chồng Giang - Cường vẫn tự nhận mình chưa phải là người giỏi giang. Họ chỉ tự nhận là người muốn có cuộc sống đúng nghĩa nên dám nghĩ, dám làm. Nếu thất bại họ dám quyết tâm làm lại bằng được. Đặc biệt, họ luôn tin: “Cơ hội luôn đến với tất cả mọi người chỉ có điều mọi người có nhạy bén để đón nhận nó hay không thôi”.
Thu nhập vài chục triệu đồng từ số vốn 15 triệu khởi nghiệp
Cũng là một trong số những cặp vợ chồng khởi nghiệp từ tay trắng, vợ chồng Phạm Xuân Trung và Trần Thị Sen (Giải Phóng, HN) từng có một quãng thời gian đầy khó khăn trước khi có một mức thu nhập 40 triệu đồng/tháng như hiện nay. Kết hôn vào cuối năm 2007, ngày đầu bước vào hôn nhân, cuộc sống của đôi vợ chồng đều đi làm công ăn lương này khá chật vật. Hai bên gia đình nội ngoại kinh tế cũng chỉ bình thường nên không giúp được họ nhiều.
Với đồng lương ít ỏi chỉ 2 triệu đồng/tháng, ngoài việc chi trả tiền ăn hàng tháng, hai vợ chồng cũng cố dành dụm ra một khoản tiền nhỏ khoảng vài trăm ngàn. Với số tiền tiết kiệm này, Sen cứ chịu khó chắt chiu khi được một khoản lớn hơn, lúc thì họ sắm cái tivi mới, lúc lại mua cái bếp gas, cái máy giặt… Trong khi Sen chắt chiu tiết kiệm thì Trung cũng tích cực đi làm ngoài kiếm thêm bằng việc vẽ tranh, dù rằng công việc chỉ phập phù, không được nhiều.
Năm 2008, Sen sinh con đầu lòng, vì ở nhà rảnh rỗi nên người vợ trẻ này đã đưa những mẫu tranh của chồng đã vẽ lên một số trang thương mại điện tử. Khi đưa lên và thấy có khách hỏi, Sen cứ nhiệt tình tư vấn cho khách theo hiểu biết của mình về tranh của chồng vẽ. Các đơn đặt hàng của khách bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Có khách đến tận nhà đặt hàng.
Tổ ấm của Sen - Trung.
Phải đến cuối năm 2012, khi con gái thứ 2 của họ chào đời được hơn 1 tuổi, nhận thấy tranh của nhà mình làm ra được nhiều người thích nên vợ chồng Trung - Sen quyết định nhập thêm hàng và thuê cửa hàng bán tranh do chính Trung vẽ. Và họ bắt đầu khởi nghiệp với số vốn ban đầu là 50 triệu từ 15 triệu tiết kiệm và 35 triệu vay mượn anh em họ hàng.
Những ngày đầu kinh doanh, để bớt chi phí cửa hàng, họ phải mượn tạm nhà của bố mẹ chồng đang ở làm địa chỉ cho khách đến xem và đặt hàng. Tuy nhiên nhà ở trong ngõ, khách tìm đến rất ngại vì ngõ sâu, nhiều ngách. Trong nhà lại treo đầy tranh đi lại, sinh hoạt bất tiện. Bởi thế, sau đó, vợ chồng họ đã quyết mở cửa hàng. Trung cũng quyết định nghỉ việc để chuyên tâm hẳn vào cửa hàng riêng.
Sau khi chồng quyết định nghỉ làm, Sen khi ấy cũng chấp nhận đi làm hành chính ở một công ty gần nhà với mức lương bình thường để có thời gian thu vén gia đình, chăm sóc con cái và tạo điều kiện cho chồng phát triển sự nghiệp riêng.
Những ngày đầu kinh doanh tranh hanmade, vợ chồng Trung - Sen cũng nhiều phen lao đao khi đối mặt với những khó khăn như việc tranh vẽ kén khách và chỉ bán chạy theo mùa vụ. Đã có thời điểm, cả hai vợ chồng đều nản chí và muốn buông xuôi. Những lúc mệt mỏi, chán chường, vợ chồng họ lại động viên nhau, sốc tinh thần của nhau để cùng vượt qua. 2 năm sau ngày mở cửa hàng kinh doanh tranh handmade do chính "của nhà trồng được", đến nay, cửa hàng tranh của cặp đôi này đã có nhiều mặt hàng đa dạng hơn và được khách hàng yêu thích, phản hồi tích cực. Đặc biệt, ngoài 1 nhân viên sản xuất chính là Trung, cửa hàng đã có thêm 2 nhân viên kinh doanh, 1 cộng tác viên truyền thông. Ngoài ra, vợ chồng trẻ này cũng đã tạo dựng được 2 cơ sở sản xuất và bán tranh trên phố Giải Phóng và La Thành.
Hiện tại doanh thu trung bình cửa hàng đem về hàng tháng cho cặp vợ chồng này khoảng hơn 40 triệu/tháng. Đôi vợ chồng giàu nghị lực này vẫn đang ra sức phấn đấu để 1-2 năm tới có 1 cửa hàng mặt phố lớn làm nơi trưng bày và bán hàng.
Diễn đàn khen vợ của 3 quý ông
(Tuanhfamily)Anh bên phải không chịu thua kém, tiếp tục một tràng “diễn văn khen vợ”. Hai người ai cũng không chịu kém cạnh ai, phải cố để người kia công nhận vợ mình là số một.
Vừa ngồi vào bàn, anh bạn ngồi bên tay trái tôi đã lên tiếng: “Trời mưa rét mướt thật, tối hôm qua vợ tôi phải là cả tiếng đồng hồ mới xong bộ quần áo nay cho tôi mặc”. Anh bạn bên tay phải nghe thấy liền chép miệng: “Cậu nói tôi mới nhớ, bình thường tôi cũng không để ý, ngày nào mở tủ ra cũng thấy quần áo phẳng phiu nằm gọn gàng trong một góc, không rõ vợ mình giặt giũ, phơi phóng rồi là lượt lúc nào”.
Hai ông bạn có vẻ tìm được “tiếng nói chung”, bắt đầu gạt tôi sang một bên để thi nhau khoe khoang về vợ mình. Anh bên trái nói một câu, anh bên phải cười hà hà gật gù: “Đúng đấy”. Cứ như vậy, sau khi ngồi trơ một mình đến 10 phút đồng hồ, tôi cũng xen vào: “Nghe hai cậu nói, tôi thấy còn chưa thấm vào đâu so với những gì vợ tôi đã làm. Này nhé, giờ tôi cứ ngồi gác chân ở đây cà phê với các cậu tới 5 giờ chiều về, vợ tôi vẫn cơm ngon canh ngọt đầy đủ. Quần áo tôi thay ra, vợ tôi phải tự gom rồi giặt. Con cái cũng là vợ tôi đi làm về đón. À nói đến vụ đi làm thì mới thấy vợ tôi phải gọi là siêu nhân nhé! 7 giờ tôi dậy là thấy vợ đã cho con ăn xong, đang đốc thúc chỉnh đốn quần áo ấm cho tụi nhóc và trang điểm mặc quần áo công sở của mình. Thấy tôi ngơ ngác đứng trước cửa nhà vệ sinh, bà vợ tôi trong lúc vội vã chải đầu còn lấy được cả bàn chải và kem đánh răng nhét vào tay tôi, dặn dò tôi nhớ ăn sáng và khóa cửa, rồi dắt xe ra đưa con đến trường. Tính sơ sơ thì có tới cả chục công việc vợ phải làm trong 60 phút. Ấy vậy mà hôm nào cũng thấy tươi roi rói”.
Ngày nào mở tủ ra cũng thấy quần áo phẳng phiu nằm gọn gàng trong một góc, không rõ vợ mình giặt giũ, phơi phóng rồi là lượt lúc nào (Ảnh minh họa)
Hai anh chàng kia nghe xong liền “xì” một tiếng. Anh bên tay phải tôi đáp “Tưởng gì, ngày nào vợ tôi chẳng như vậy. Ngoài ra, mỗi khi đi công tác trên miền núi, cô ấy lại lặn lội tìm kiếm hà thủ ô về làm thuốc cho mẹ chồng. Hai ông đã nhìn thấy tóc mẹ tôi chưa, bà hơn 70 tuổi rồi mà tóc vẫn xanh đen. Suốt ngày mẹ tôi chạy đi khoe hàng xóm rằng có cô con dâu hiếu thảo, đi đâu cũng nhớ tới mẹ chồng”.
Anh bên trái nhấp môi một chút cà phê rồi tiếp chuyện “Vợ tôi thì không đi công tác đâu cả, suốt ngày quanh quẩn ở văn phòng nên chẳng có nhiều cơ hội thể hiện lòng hiếu thảo. Nhưng về khoản nấu nướng thì cô ấy khiến mẹ tôi bữa nào cũng phải khen ngon. Thậm chí, bà còn động viên cô ấy đi thi Vua đầu bếp”. Nói xong, anh ta đắc ý ngửa mặt cười khà khà.
Anh bên phải không chịu thua kém, tiếp tục một tràng “diễn văn khen vợ”. Hai người ai cũng không chịu kém cạnh ai, phải cố để người kia công nhận vợ mình là số một. Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, là vợ tôi gọi. Mặc kệ hai ông bạn còn đang “tranh luận gay gắt”, tôi thản nhiên nghe máy. Vợ tôi hỏi tôi sáng đi có bị ướt không? Đã ăn sáng chưa, sau đó kể lể về tình hình của mẹ vợ một chút, bảo tôi yên tâm làm việc. Sau đó dặn tôi chiều về sớm đón con về nhà nội ăn tạm một bữa vì cô ấy phải ở lại cả đêm trong viện. Cả cuộc nói chuyện kéo dài tới 5 phút nhưng tôi chỉ đáp được mỗi hai câu, một là “Tình hình của mẹ sao rồi?” và hai là “Được rồi, bố con anh tự lo được, em yên tâm”.
Giờ tôi cứ ngồi gác chân ở đây cà phê tới 5 giờ chiều về, vợ tôi vẫn cơm ngon canh ngọt đầy đủ (Ảnh minh họa)
Cúp máy, ngẫm nghĩ thấy vợ mình mới là số một. Bận rộn mệt mỏi như vậy mà vẫn gọi điện quan tâm hỏi han chồng, cũng buồn một chút là tối phải ngủ xa vợ. Hai ông bạn kia vẫn còn đang kể lể, ca ngợi vợ mình, tôi đành chốt lại “Thôi, hai ông nói bấy giờ thì cũng chỉ xoay quanh việc vợ ai cũng chịu khó, đảm đang, hiếu thảo, chiều chồng. Chứng tỏ phụ nữ thật giỏi, đàn ông không thể sống thiếu phụ nữ. Thế thì còn gì mà phải cố tranh luận nữa. Thanh toán rồi lên văn phòng làm xong việc mà về sớm”.
Lên văn phòng, bật máy tính, hình ảnh vợ và hai con đang cười tít mắt trên màn hình lại hiện lên. Bầu trời ngoài cửa rất u ám nhưng trong tâm trí tôi thì thật tươi sáng. Nói cám ơn cuộc đời thì thấy thật “chuối” nhưng có lẽ tôi cũng cần mua một món quà và kèm theo câu cảm ơn vợ trong ngày sinh nhật sắp đến gần của cô ấy.
Dòng tin nhắn của chồng...
(Tuanhfamily)Khi ngủ dậy, Thư không thấy chồng đâu mà chỉ thấy có tờ giấy để trên bàn với dòng chữ nhắn lại cho cô: “Anh về với mẹ một thời gian, em yêu con thế nào thì anh yêu mẹ như vậy, đừng sống quá ích kỷ nữa”.
Cứ thế, hàng xóm chỉ nghe thấy tiếng thét, chửi con của Thư và tiếng đồ đạc loảng xoảng, mẹ chồng Thư nín nhịn, nhớ cháu quá bà lên chăm cháu cho bớt nhớ, có ai ngờ đâu lại thành cơ sự này.
Chịu không nổi, Thư bàn với chồng cho bà về, nhưng mẹ chồng Thư lại không muốn về, bà nhớ và yêu cháu lắm nên cứ lần lữa mãi. Thức thương mẹ nhưng cũng chiều mẹ, anh đã cố gắng dung hòa bằng mọi cách mà Thư vẫn không hài lòng. Anh thấy buồn khi thấy Thư lau mỗi căn phòng của mình và con, còn phòng của bà Thư mặc kệ, anh hỏi thì Thư chỉ trả lời ráo hoảnh: “Bà ở bẩn thế sống thế nào chả được, cần gì lau”. Tối hôm đó Thức đã sang ngủ với bà, để mặc mẹ con Thư nằm một mình…
7 dấu hiệu chứng tỏ hai bạn không nên tiếp tục yêu
(Tuanhfamily)Biết những dấu hiệu của một mối quan hệ "cụt đường" sẽ giúp bạn điểm lại chuyện gì đang xảy ra với tình yêu của mình và đưa ra quyết định đúng đắn.
Mẹ chồng cổ hủ và cách xử khéo của nàng dâu
Nhờ sự khéo léo mà chị đã may mắn “thoát” được việc phải chung sống với mẹ chồng cổ hủ.
Chị chưa hết hoàn hồn khi phải giặt đống quần áo cũ kia thì buổi chiều mẹ chồng lại lấy ra một bọc đồ nhỏ được gói rất cẩn thận, bà gọi chị lại và bảo: “Đây là vừng sống, con ăn đi cho dễ đẻ”. Chị tròn xoe mắt, tìm cách chống chế để không mất lòng mẹ chồng. Chị nhẹ nhàng: “Mẹ ơi, bụng dạ con vốn không được tốt, con sợ ăn vừng sống sẽ đau bụng mẹ ạ. Sắp sinh mà đau bụng thì nguy hiểm lắm. Thôi mẹ để con nấu chè ăn hoặc nấu cháo vừng ăn cũng được”. Nhưng mẹ chồng chị nhất định không đồng ý, bà bảo: "Phải ăn vừng sống mới tốt. Mẹ đẻ 4 đứa con dễ như trở bàn tay, chẳng mất tí sức nào vì tháng gần sinh mẹ toàn ăn vừng sống". Không dám trái lời mẹ chồng, song chị cũng không dám mạo hiểm ăn khi ngày sinh đã cận kề. Đang loay hoay chưa biết xử lý thế nào thì may quá có bác hàng xóm đi qua nhà thấy mẹ chồng chị mới lên tạt vào chơi. Chị để hai người tự nhiên nói chuyện với nhau và xin phép đi chuẩn bị bữa tối.
Những chiêu làm lành khó đỡ của chồng
Có lẽ vì chồng quá nhiều chiêu trò làm lành nên chẳng lần nào vợ giận được lâu.
Rồi có lần, chồng chọc cho vợ muốn nổi khùng lên, vợ một mình bỏ vào bếp pha ly sinh tố uống cho hạ hỏa. Vậy mà có người tiến đến sát gần vợ rồi làm bộ đau khổ lắm “Vợ ơi, đấm giùm anh cái lưng, đau quá, vợ yêu ơi, vợ thương anh, vợ đấm lưng giùm anh cái”. Vợ thừa biết đấy chỉ là chiêu trò làm lành của chồng, thế mà nghe cái giọng nũng nịu í éo ấy, vợ không nhịn được cười, giận dỗi cũng bay biến. Vậy là tình ta lại thắm thiết.
Kinh hãi vì người chồng cuồng ghen
Khi chị còn chưa thôi khóc, vết tát trên má còn nguyên vết đỏ ran rát, và cơn bàng hoàng còn chưa lắng xuống… thì anh lôi chị quẳng lên giường rồi lao vào chị như một con thú dày vò con mồi...
Những phép thử bạn nhất thiết phải làm trước khi kết hôn
Có những phép thử, bạn gái nhất định phải làm trước khi quyết định kết hôn để lựa chọn người chồng lý tưởng và phù hợp với mình.
2. Thử một lần đau ốm
Ấm ức phát khóc vì bố chồng
Từ ngày sinh con, mỗi lời nói, cách ứng xử của bố chồng đều khiến cô muốn... "phát rồ".
Bố chồng đã về nghỉ hưu, có nhiều thời gian rảnh nên những ngày đầu tiên sau sinh còn đau đớn, Linh nghĩ mình thật may mắn được nghỉ ngơi nhiều vì cả ngày được ông phụ bế cháu, cho cháu ăn cháu ngủ. Thế nhưng những ngày tiếp theo bắt đầu trở nên bất tiện bởi: "Bố chồng, con dâu mà cả ngày ở cùng trong một cái phòng nhỏ, rồi còn những lúc mình vạch áo cho con ti, hay con ngủ muốn tranh thủ nằm ngủ nhưng ông cứ ngồi đấy cũng ngại". Nhiều lần, Linh nói khéo với bố chồng rằng: "Con tự trông cháu được, ông cứ về nghỉ ngơi, khi nào cháu thức thì ông vào chơi với cháu, hoặc khi nào cần con sẽ gọi ông", nhưng hễ cứ ra chưa đầy 10 phút kiểu gì bố chồng cũng quay lại vì: "Chỉ thích ngồi với cún con của ông thôi".
Ngày đầu tiên phải xa con để đi làm từ sáng đến tối mới về, Linh chờ đợi từng giây từng phút để được ôm hôn con, hít hà con cho đỡ nhớ. Vậy mà vừa về đến nhà, bố chồng vẫn giành bế cháu, rồi sai con dâu hết việc nọ đến việc kia. Buổi tối đón con lên phòng, chưa được bao lâu lại thấy ông gõ cửa... vào chơi. Con ở nhà với ông bà nhiều, theo ông hơn theo mẹ nên ông rất tự hào, ai đến cũng khoe: "Nó chẳng cần mẹ, chỉ cần ông" khiến không ít lần Linh tủi thân phát khóc.
Bi kịch của anh chồng quá nuông chiều vợ
Đến khi An đã qua cơn nghén ngẩm mà vẫn để chồng lọ mọ đêm đông với một đống quần áo thì người ta lại bảo: "Đàn ông không biết dạy vợ thì cả đời chỉ giặt váy cho vợ thôi".
Cưới nhau đã hơn một năm mà vẫn chưa có bầu nên gia đình ở quê cũng giục giã lắm. Hai người quyết định không kế hoạch nữa. May mắn làm sao, chỉ hai tháng sau An đã có tin vui. Việc vợ có tin vui cũng đồng nghĩa với việc Thiện cố gắng làm việc gấp rưỡi, gấp đôi bình thường để dành dụm tiền lúc vợ sinh đẻ. Thiện làm không nghỉ chủ nhật, thậm chí có hôm mười giờ tối mới về nhà.
Sau khi đã chuẩn bị cơm nước đâu vào đấy nhưng An vẫn chưa về. Gọi điện không thấy nhấc máy, 8 giờ vợ cũng chưa thấy đâu, Thiện bắt đầu lo lắng không biết có chuyện gì. Anh gọi cho đồng nghiệp của vợ thì được biết An đã về ngay khi hết giờ làm. Đứng ngồi không yên, Thiện mặc vội cái áo và phi xe máy đi tìm vợ. Nhưng vừa ra đến cổng thì gặp An về đến, mặt cô hớn hở: "Chồng định đi đâu đấy? Về đây vợ cho xem cái này hay lắm". Dựng xe xong, An khệ nệ bưng vào nhà một bọc to, cô hí hửng khoe với chồng: "Chồng ơi, hôm nay cửa hàng của chị cùng công ty khai trương nên giảm giá mạnh. Vợ tranh thủ mua ít đồ bầu mùa đông và đồ mặc sau sinh. Từng này quần áo mà hết có 7 triệu thôi, bình thường mua chỗ này phải hết hơn chục triệu đấy". Thiện đang sẵn cơn bực vì vợ về muộn mà không thông báo khiến anh lo lắng, giờ lại thêm chuyện mua bán quá nhiều, không biết tiết kiệm của An khiến anh không thể kìm nén được cơn giận dữ. Tiện tay anh cho luôn vợ một cái tát và lớn tiếng: "Cô đi đâu giờ này mới về? Gọi điện cũng không thèm nghe máy. Cô thích quần áo thì từ mai nhịn ăn mà sắm nhé".
Ứa nước mắt nghe chuyện những nàng dâu bị nhà chồng đối xử tệ bạc
Vì nhẹ dạ và kém may mắn, những cô gái này đã gặp phải nhà chồng không ra gì để rồi phải đày đọa bản thân mình vào chuỗi ngày bất hạnh và muôn phần cay đắng.
Trước khi kết hôn, người phụ nữ nào cũng mong mình sẽ gặp được gia đình tốt, có một cuộc sống yên bình và hạnh phúc bên chồng con. Nhưng không phải ai cũng may mắn nhận được niềm vui đủ đầy như vậy. Chỉ vì một quyết định sai lầm và chọn phải gia đình chồng không tốt mà nhiều người đã phải trả giá bằng chính hạnh phúc của cuộc đời mình…
Nhẹ dạ lấy phải chồng nghiện và bước trượt dài trong ma túy
33 tuổi, chị Nguyễn Khánh Ly (Hai Bà Trưng, Hà Nội) đã từng một lần thất bại trong hôn nhân vì chồng nghiện ngập. Để rồi sau khi bị chính gia đình chồng lừa dối trắng trợn đến 2 lần, chị tiếp tục trượt dài và sa ngã trong “cái chết trắng”.
Do nhẹ dạ, và bị cái mác đẹp trai, mồm mép của người yêu “chinh phục” ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, Khánh Ly có bầu chỉ sau vẻn vẹn có 4 tháng yêu đương. Để hợp thức hóa cái bụng ngày một lớn lên trong Ly, bố mẹ hai nhà đã gặp gỡ và tính chuyện cưới xin. Nhưng vì lúc ấy Ly chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn nên đám cưới vẫn được tổ chức rình rang như bình thường. Còn giấy đăng ký kết hôn, cả hai bên nhà dự định khi Ly đủ 18 tuổi sẽ đi đăng ký sau.
Sau đám cưới, bố mẹ chồng Ly cho 2 vợ chồng Ly ở riêng trong một căn hộ tập thể nhỏ 16m2 trên phố Tông Đản (Hà Nội). Thời gian ấy, Ly mang bầu và vẫn phụ mẹ bán hàng. Còn chồng đi làm điện nước tự do.
Ly kể lại cuộc đời bất hạnh của mình khi ở trung tâm giáo dục và chữa bệnh Ba Vì 2.
Sau gần 5 tháng lấy nhau, một ngày Ly đau đớn phát hiện ra chồng nghiện ma túy. Thấy Ly đã biết mọi chuyện nên chồng Ly không cần phải giấu giếm nữa. Anh cũng không đi làm như trước mà ngang nhiên hút, chích ngay tại nhà. “Đau khổ và sốc quá, mình gọi điện về cho mẹ chồng. Mẹ chồng bảo anh đã bị nghiện từ 1 năm trước và đã rất nhiều lần cai nhưng không thành rồi. Bà còn nói, cứ tưởng khi lấy vợ nó sẽ nghĩ lại mà cai nhưng giờ vẫn thế” - Ly kể.
Khi Ly đau đớn hỏi mẹ chồng rằng: “Tại sao biết con trai nghiện mà mẹ không bảo con?", bà lạnh lùng và thẳng thừng trả lời: "Ai bảo cô ngu không tìm hiểu kỹ. Còn tôi, tôi chẳng có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải khai báo với cô chuyện này. Giờ gạo nấu thành cơm rồi nên tôi cũng chẳng giấu cô làm gì nữa. Cơ sự nó đã thế, cô là vợ phải chịu thôi".
Từ ngày biết lấy phải chồng nghiện, cuộc sống của Ly thay đổi 180 độ. Hàng ngày Ly phải bán hàng cùng mẹ để nuôi chồng nghiện và nuôi con gái nhỏ. Nhiều lần, vì không có tiền đưa cho chồng hút, đâm, chích, Ly đã bị chồng đánh đập không thương tiếc. Không chỉ thế, chồng Ly còn mang hết đồ đạc trong nhà bán. Đến cái xoong bột, bình sữa của con, chồng nghiện của Ly cũng bán cho đồng nát lấy tiền chơi.
Thấy con trai trên Hà Nội ngày càng nghiện ngập nặng, khi có tiền thu hồi đất ruộng ở quê, bố mẹ chồng Ly đã cho chồng Ly đi cai nghiện. Sau khi cai nghiện xong, nhà chồng chạy cho Minh đi xuất khẩu lao động sang Đức để bắt đầu cuộc sống mới. Những ngày đầu chồng Ly sang Đức làm, mỗi tháng qua người bà con, anh cũng gửi cho mẹ con Ly 100 - 200 USD.
Nhưng đùng một cái, chưa đầy một năm sang Đức làm, Ly nhận được tin chồng đã âm thầm cưới một người phụ nữ khác cũng đang lao động bên đó làm vợ. Người phụ nữ này cùng quê với quê chồng của Ly. Sững sờ nhất là khi Ly biết rằng đây là một kế hoạch mà cả chồng và gia đình chồng cùng bắt tay thực hiện để lừa dối mẹ con cô cho tới tận phút cuối cùng. Sau khi nghe chính lời xác nhận phũ phàng từ mẹ chồng, mẹ con Ly còn phải nuốt nước mắt dọn đồ đạc ra khỏi nhà để trả căn nhà đang ở cho mẹ chồng mà không thể kêu ca khi nhà chồng vin vào cớ “hai người không có giấy đăng ký kết hôn” ra bắt bí.
Chán chường với số phận của mình, càng chán hơn cuộc hôn nhân bỗng chốc bị nhà chồng phủi bay, bà mẹ một con cứ thế buông xuôi và trượt dài sa ngã. Ban ngày Ly vẫn bán hàng, nhưng đêm đến vì quá chán, quá buồn, quá hận chồng và nhà chồng tệ bạc, cô bắt đầu lao vào ma túy đá.
Năm 2011, khi đang tụ tập chơi ma túy đá cùng với vài người bạn ở Bến xe Lương Yên (Hà Nội), Ly đã bị bắt vào Trung tâm giáo dục và chữa bệnh Ba Vì 2. Những tháng ngày cai nghiện và lao động tại nơi cách xa Hà Nội này, Ly mới thấm thía về sai lầm và ân hận khi nghĩ đến con gái nhỏ.
Nhà chồng ghẻ lạnh sau tai nạn mất con đau đớn
Cùng cảnh ngộ như chị Khánh Ly, chị Nguyễn Thị Hằng (SN 1983), trú tại thôn Trúc, xã Ngũ Đoan, huyện Kiến Thụy, T.P Hải Phòng cũng từng phải chấp nhận chung sống với một ông chồng điên điên khùng khùng chỉ vì không tìm hiểu kỹ về người yêu trước khi cưới. Nhưng số phận của chị thì còn đau khổ hơn khi sau khi cưới, ông chồng chỉ ở nhà mà không làm gì, toàn bộ gánh nặng kinh tế trong nhà đều do một tay Hằng lo toan.
Đến khi Hằng mang thai và sinh cô con gái đầu lòng, vừa phải đi làm công nhân kiếm tiền, vừa nuôi chồng bị thần kinh không ổn định, lại một nách chăm con nhưng cô vẫn không hề phàn nàn lấy một câu. Cho tới khi tai họa bất ngờ ập đến vào đúng lúc Hằng mang bầu đứa con thứ hai.
Đó là ngày 15-4-2013, khi đang trên đường đi làm như bao ngày bình thường khác thì Hằng bị tai nạn giao thông, một chiếc xe công nông bất ngờ chồm lên người khiến cô bị thương nặng. Lúc ấy, Hằng đã gần sát những ngày cuối cùng của thai kỳ. Sau tai nạn bất ngờ xảy ra, bà bầu này đã phải tháo khớp chân bên phải. Đứa con thứ 2 trong bụng Hằng được hơn 8 tháng, gần đến ngày chuẩn bị sinh nở cũng không còn. Hằng phải nằm viện điều trị 53 ngày và phải cắt bỏ tử cung.
Sau tai nạn, Hằng trở thành người tàn tật và bị nhà chồng ghẻ lạnh
Sau đó, Hằng ra viện và về nhà chồng, nhưng mẹ chồng thường xuyên cay nghiệt việc bỏ tiền nong chạy chữa bệnh cho mình, rồi cứ thỉnh thoảng bực mình lên, bà lại đuổi cô cút khỏi nhà. Không chịu nổi sự tủi thân đó, cô gọi điện xin bố đẻ lên đưa mình về. Ông Nguyễn Khắc Đơm – bố ruột của Hằng chua chát nói: “Tôi già như thế này mà phải lọ mọ đạp xe lên nhà chồng nó để đón con gái về. Chở đứa con gái bị nhà chồng trả về sau lưng, lòng tôi đau như cắt. Không có cảnh nào khổ và cay đắng hơn cảnh một ông già còng lưng chở đứa con tàn phế hơn 30 tuổi về nhà”.
Về nhà bố mẹ đẻ một thời gian, vì nhớ con nên cô lại nhờ bố chở xe đạp về nhà chồng thăm con. Về đến nhà chồng thì cô bất ngờ được hàng xóm cho biết, chồng cô đã mang quần áo của cô ra đốt hết. Sau đó, Hằng phải nhờ người đón con gái của mình về nhà ngoại chơi với mẹ một vài hôm. Thế mà con vừa về với mẹ được vài tiếng, chồng đã tức tốc đến đón về, lại còn chửi bới bố mẹ vợ và vợ um lên khiến ông Đơm chỉ biết khóc lóc trong tức tối.
Đến giờ, Hằng vẫn chỉ biết bật khóc nức nở khi nhắc chuyện cũ. Cô bày tỏ nguyện vọng: “Giờ tương lai của em chẳng còn gì nữa. Mong ước duy nhất của em bây giờ là được sống cùng con gái lớn của mình. Cháu sống với nhà nội không có quần áo đẹp mặc, không ai chăm sóc. Bố chồng thì luôn nói tốt với mọi người. Nhưng chính ông còn nhiều lần bảo em rằng đáng lẽ em nên chết thì mọi việc sẽ may mắn hơn”.
Hóa điên vì nhà chồng đối xử tệ bạc
“Hồng nhan bạc mệnh”, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở Hòa Bình, vì thế, khi tròn 18 tuổi, cô gái vùng cao H.T.A đã quyết tâm từ giã cha mẹ theo bạn bè xuống Hà Nội lập nghiệp.
Trong tháng ngày bươn chải nơi phồn hoa đô thị, H.T.A đã gặp và yêu một người đàn ông lớn hơn mình 3 tuổi, nhưng khi T.A chuẩn bị đưa anh chàng về ra mắt gia đình thì bỗng nhận được tin từ mẹ: “Bố mẹ đã nhắm cho con một đám, cuối tháng này con về làm lễ ăn hỏi nhé”. Nghe tin dữ, cô như lặng đi rồi gào khóc và xin mẹ thay đổi quyết định. Nhưng rồi cô đã bất lực khi bố tuyên bố “Bố nhận lễ người ta rồi. Tiền tiêu hết rồi, giờ mày không về thì bố tính sao đây”. Vì làm tròn chữ Hiếu, T.A đành nuốt nước mắt chia tay mối tình đầu và lên xe hoa về nhà chồng theo sự sắp đặt của bố mẹ.
Những ngày mới về làm dâu, T.A đã cố gắng nỗ lực hết mình để làm cho bố mẹ chồng vui. Mẹ chồng cô luôn nhẹ nhàng, chỉ dạy con dâu mà không một lời phàn nàn. Nhưng ngược lại, bố chồng cô lại là người nghiện rượu và hay chửi bới. Ông hay tìm cách gây sự với con dâu, dù chẳng có chuyện gì. Cứ mỗi lần say, ông lại lôi T.A ra nói này nọ “cha bố mày, cái đồ không học, mới nứt mắt đã lấy chồng”, “cha bố mày cái đồ lắm chuyện này…”.
H.T.A đã phải vào bệnh viện tâm thần điều trị vì không chịu nổi sự khắc nghiệt của nhà chồng.
T.A đã cố gắng nhiều để tránh va chạm nhưng mâu thuẫn ngày càng sâu sắc. Chồng cô mới đầu còn bênh vợ nhưng rồi sau đó, vì nhiều lý do khiến anh ức chế mà đứng về phía bố chồng chửi vợ thậm tệ. Thậm chí là túm tóc, đánh vợ thường xuyên khiến cô nhiều lần mặt mày tím tái.
Mới chỉ 18 tuổi nhưng cô gái trẻ đã phải nếm trải bao nhiêu đắng cay do cuộc hôn nhân bố mẹ sắp đặt. Cô không còn biết nói chuyện với ai. Mẹ chồng biết, nhưng bất lực nhìn con dâu bị hành hạ. Đôi khi T.A thấy mẹ chồng khóc xin trong bất lực. T.A từng nghĩ đến cái chết nhưng rồi khi nghĩ đến bố mẹ cô lại không đành lòng.
Nỗi đau chồng chất khiến T.A ngày càng bị trầm cảm, cho tới ngày cô tới bệnh viện khám và bác sĩ đã cho cô thuốc để uống. Nhưng đau đớn thay, khi chồng cô phát hiện ra túi thuốc, anh ta điên cuồng vứt hết và tuyên bố cấm vợ uống thuốc cho tới khi sinh một đứa con. T.A vẫn kiên trì lén lút điều trị nhưng chẳng được bao lâu, khi bố chồng và chồng phát hiện, người túm tóc, người chửi nói cô không ra gì, chồng cô còn cầm điếu cày đánh vào lưng vợ. Trong cơn tuyệt vọng, cô gái trẻ đã phát điên và có những phản ứng đường cùng khiến nhà chồng sợ hãi.
Đến khi tỉnh lại, T.A không nhớ rõ chuyện hôm đó thế nào. Sau này nghe mọi người kể lại cô mới biết mình bị buộc hết tay chân và đưa vào bệnh viện tâm thần. Từ hôm đó tới khi cô nằm viện được 2 tháng, chồng chỉ tới thăm T.A một lần, khi nghe nói T.A có triệu chứng bị tâm thần, anh đã biệt tăm luôn. Khi sức khỏe đã ổn định hơn và chuẩn bị được xuất viện, T.A chua chát nói cô cũng chưa biết sẽ đi về đâu nữa...
Sự trả thù muộn của vợ dành cho cô bồ của chồng
Chị cười nhẹ, âu cũng là cái giá cô ta phải trả cho những việc mình đã làm! Chị không ngờ ý tưởng trả thù đến bất chợt của mình lại có tác động ngay tức thì...
Khi chị đang rối bời thì cô nàng đó chủ động gửi email cho chị trước. Đọc xong bức thư dài cả mấy trang A4 của cô ta, chị gần như chết lặng. Trong đó, cô ta vô cùng tự tin, trình bày kể lể với chị về tình yêu của cô ta với anh đậm sâu thế nào, chân thành ra sao, đắm say nồng nàn tới mức độ nào. Thậm chí cô nàng còn trơ trẽn yêu cầu chị buông tha cho anh, đừng mang con cái làm đòn níu chân anh, anh đã chán ngấy chị rồi. Cô ta còn kể cô ta và anh đã hẹn hò ở những đâu, làm những trò gì, diễn những tư thế nào trên giường, 2 người họ đã thăng hoa và thỏa mãn về nhau ra sao - tất cả đều vô cùng cụ thể, tỉ mỉ, không thiếu sót một lần hẹn hò nào.
Công việc đặc biệt của vợ
“Vợ tôi có công việc đặc biệt, công việc vất vả suốt ngày suốt đêm. Chỉ có điều công việc mất nhiều thời gian và công sức ấy không mang lại cho cô ấy tiền".
Đáp lại những ánh mắt trông đợi của mọi người, anh Dương cười nhẹ rồi chậm rãi trả lời: “Vợ tôi có công việc đặc biệt, công việc vất vả suốt ngày suốt đêm. Chỉ có điều công việc mất nhiều thời gian và công sức ấy không mang lại cho cô ấy tiền". Thấy mọi người dường như chưa hiểu, anh từ tốn giải thích thêm: “Nói nôm na như mọi người thì vợ tôi là một người phụ nữ ở nhà làm công việc nội trợ, chăm sóc con cái. Nhưng nếu như mọi người coi người phụ nữ như vậy là ở nhà không làm gì, là ăn bám chồng thì tôi lại thấy vợ mình vẫn đang làm việc, rất vất vả là đằng khác, cô ấy chăm chỉ và giỏi giang, chỉ có điều, công việc của vợ tôi không kiếm ra tiền!”.
“Con cái, gia đình là của chung, cả 2 đều phải có trách nhiệm nuôi dạy con trưởng thành và xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Tôi kiếm tiền, lo phần kinh tế, còn vợ tôi chăm sóc nhà cửa, nấu những bữa ăn ngon, nuôi dạy các con ngoan ngoãn nên người, là vợ tôi đã lo phần linh hồn của một mái ấm. Dù là làm gì thì mục đích của chúng tôi cũng là đóng góp xây dựng cuộc sống chung. Không những cũng có công lao ngang tôi trong việc vun đắp gia đình, tôi còn luôn thấy áy náy với vợ, vì bản thân cô ấy đã phải hi sinh sự nghiệp bản thân để vì gia đình chung, còn tôi thì vẫn được có thời gian và tâm sức để xây dựng công danh của mình. Cô ấy không nhờ vả gì tôi, càng không sống dựa vào tôi, tôi còn phải cảm ơn cô ấy rất nhiều mới phải!” – anh Dương từ tốn nói.